Bạn mua xe theo sở thích hay theo trào lưu?

Một bài viết khá hay về lựa chọn xe của 1 anh có nick Boston Rider , Aem cùng đọc và bình luận:

Có 1 bạn hỏi “em rất phân vân giữa CBR 1000RR và Z1000 2014. Em thì thích CBR nhưng ai cũng bảo phải mua Z1000 2014. Em sợ mua CBR thì đi ra tụi nó chê bai”

1248197_kawasaki_z1000_2014_1.jpg

Sẵn câu hỏi này thì mình chia sẽ 1 ít suy nghĩ về áp lực “phải giống nhau” của xã hội” cũng như quan điểm cá nhân về “Idol hay Fan“.

“To be nobody but yourself in a world which is doing its best, night and day, to make you everybody else means to fight the hardest battle which any human being can fight; and never stop fighting” E.E.Cummings

Tạm dịch:

“Để bản thân không giống ai hết mà chỉ là chính mình trong một thế giới mà ngày đêm tìm cách làm cho mọi người giống nhau thì chúng ta phải chiến đâu một cuộc chiến khó khăn nhất mà con người phải chiến đấu, và chúng ta phải chiến đấu không ngừng nghỉ”

Tại sao các công ty đều có tên và logo khác nhau? Là vì chúng ta không muốn giống ai ca.

Tại sao khi sính ra chúng ta có họ và tên? Là vì chúng ta không muốn giống ai cả.

Tại sao chúng ta sơn xe, dán tem, gắn thêm cái này cái nọ? Là vì chúng ta không muôn giống ai cả.

Tại sao chúng ta xăm mình? Là vì ngay cả cái cơ bản nhất là làn da thì chúng ta cũng không muôn giống người kế bên.

Vạn vật đều có cái hay, cái dở, mặt tốt và mặt xấu…Cho nên không thể nào thần tượng hoá 1 cái gì đó được bởi vì không có gì là hoàn hảo cả.

Cho nên mình không có Idol. Tôi không thần tượng bất kỳ 1 ca sĩ hay diễn viên hay vận động viên hay 1 người nổi tiếng, hay sản phẩm nào cả….bởi vì rât đơn giản họ là họ và tôi là tôi.

Tôi có suy nghĩ riêng, kinh nghiệm riêng, học vấn riêng, nền tảng riêng, mơ ước riêng…giống như dấu vân tạy vậy…..không có cái thứ 2.

Họ có thể nhún nhảy hay, ca hát hay, nổi tiếng và giàu có…và dưới mắt nhiêu người họ là Idol.

Nhưng tôi nhìn vào thì chỉ thấy họ là 1 sản phẩm hoàn hảo của cả 1 tập đoàn và 1 kế hoạch marketing đằng sau. Như vậy giữa 1 Idol và những người lăng xê đứng sau thì ai là người thông minh và tài giỏi hơn? Tôi thì tôi thích nhưng người điều kiển con rối sau bức màn hơn là những con rối xanh đỏ tím vàng đang nhảy múa ngoài sân khấu hơn.

Cũng giống như sản phẩm Iphone…những cái Iphone vô tri vô giác chỉ là con rối cho những người Chủ tập đoàn Apple…những người đang điều khiển thị trường bằng cái iPhone mới là những người siêu việt.

Cũng như Z1000, hay CBR v.v….nó là 1 cái xe tốt…nhưng nó cũng chỉ là 1 sản phẩm vô tri vô giác. Chính người chạy nó mới là thứ cần được quan tâm…cần có sự khác biệt.

Rất tiếc là nhiều người đang thua cuộc chiến để tìm giá trị thật của chính mình. Thế giới này đang biến họ thành những sản phẩm đại trà. Họ ăn bận như nhau, xái đồ như nhau, giải trí như nhau, đi xe cũng giống nhau…và cái nguy hiểm nhất là suy nghĩ cũng như nhau.

Hoặc tệ hơn là họ để người khác quyết định họ ăn gì, uống gì, ăn mặc như thế nào, đi xe gì, xài điện thoài gì, đi chơi ở đâu v.v….họ tự nhận là Sành Điệu…con tôi thì nhìn thấy toàn là Nô Lệ.

Một khi suy nghĩ như nhau thì chúng ta không còn sự sáng tạo và chúng ta bị chi phối bởi quyền lợi của 1 nhóm người…chúng ta cũng không khác gì nhưng con rối ca hát nhún nhảy của Hollywood, Hàn Quốc, Nhật v.v…

Mình thích nhiêu người. 1 ví dụ là 46 Rossi chẳn hạn…nhưng Rossi có đến VN thì mình cũng chẳn rảng mà ra sân bay đón làm gì…Nếu bạn hỏi mình Tại sao không? Thì mình sẽ hỏi lại Tại Sao Phải Làm Vậy? Mất thời gian chỉ để nhìn 1 ai đó hay sao? Nếu Rossi có chạy biểu diễn….thì dĩ nhiên sẽ đi xem để coi người ta hay như thế nào…chứ còn chỉ ra để được gặp thì mình lên Youtupe coi cũng được….vừa mát vừa rõ. Vì mình nhận thức được là Mình là Mình mà Nó là Nó….Nó tươi cười bắt tay chụp hình với mình thôi chứ thật ra trong bụng nó đâu có care hay không chỉ Nó biết. Tại cái hợp đồng quảng cáo với hãng Yamaha nó yêu cầu phải làm như vậy. Vậy thì mắc gì tui “Idol” nó?

Mấy nhóm nhạc cũng vậy…người ta hát thì bán vé, mình muốn nghe thì mua vé mà nghe…bình thường. Nhưng việc gì phải Idol? Phải làm Fan? Có thể “sản phẩm” đó hát hay, show hoành tráng…nhưng nó chỉ giới hạn ở khuôn khổ “làm nghệ thuật” thôi. Chứ con mở rộng ra theo nhiều chiều khác…ví dụ như Làm Con, Làm Bạn, Làm Người, Làm Chồng/Vợ, Làm Cha/Mẹ v.v….liệu họ có hoàn hảo và hoành tráng như hình ảnh họ trên sân khấu hay không? Hay là đằng sau ánh đèn họ là con bất hiếu, là Bạn tồi, là người xấu, là vợ/chồng lăn loàn, là cha/mẹ vô tâm?

Thế thì họ có gì hay hơn là chính bản thân các Bạn nếu bạn là con có hiếu, là bạn tốt, là người có ích cho xã hội, là chồng/vợ chân chính, là cha/mẹ biết quan tâm đến con cái?

Cho nên trong xã hội công nghệ thông tin đang ngày ngày đồng hoá con người như thế này thì tìm kiếm “Sự Khác Biệt” là 1 cuộc chiến không ngơi nghỉ…một cuộc chiến khó khăn.

Ai chiến thắng người đó sẽ vương lên và sẽ tìm lại được chính mình, giá trị thật của mình. Nhưng ai thất bại thì mãi mãi chịu kiếp “bắt chước”, “chịu kiếp đi theo”. Và cuối cùng thì trở thành sản phẩm của những người chịu khó đi tìm sự khác biệt.

Dare To Dream – Dare To Be Different.
Boston Rider

[fbcomments url="" width="100%" count="on" num="5" countmsg="wonderful comments!"]