Nhật ký độc hành Campodia – Thái lan bằng xe máy của chàng nghệ sĩ lang thang

 

Hành trình độc hành Campodia – Thái lan !

“Chuyện bây giờ mới kể”

Lão Tử đã từng nói: “Kẻ lữ hành giỏi không có lịch trình cố định và cũng chẳng có ý định dừng chân”.

Nên 1 ngày đẹp trời năm ấy, tui đã… vác ba lô lên và đi !

Quyết định trải nghiệm những cảm xúc để tìm cho mình những kinh nghiệm, những điều mới lạ hơn trong cuộc sống. Ít nhất lưu lại 1 khoảnh khác nào đó trong cuộc… đời tui, hay ít nhất lưu lại cái gì gì ấy trên đoạn đường mình đã trải qua. Tui quyết định “nổ máy lên và đi”.

Khởi hành trong 1 buổi chiều mưa tầm tã, xuất phát từ Sài Gòn lúc 16g. Đến cửa khẩu Mộc Bài, chưa biết thủ tục để đưa xe qua thế nào. Ngày lễ 29-4 nên khách khá là đông, nhưng cũng có kinh nghiệm đi Cam nhiều rồi, ngoắc 1 chú cò lại, kêu vô đóng dùm passport, chú nói: “lễ nên lì xì em 100k nha”. Ok, chơi luôn, khỏi bận lòng nghĩ tới cái cảnh chen chúc 😀 Đóng pp xong, chú mang ra đưa tui, giờ tới cái vụ xe, lần đầu đi xe “vượt biên”,  ko biết sao, thấy người dân ở đó xuống xe đẩy qua nhẹ nhàng nên tui cũng lén lén nhẹ nhàng đẩy qua cửa khẩu. Chợt mấy chú hải quan nhìn cười cười, nói: “ko đi diễn sao? Đi đâu đi quài vậy ông?” á đìu, nhớ đi quài luôn mới ghê. 🙂

 

DCIM100GOPRO

Sung sướng quá, thoát khỏi cửa khẩu lúc 18h 1 cách quá nhẹ nhàng chỉ tốn 100k , ôi, cuộc đời vẫn đẹp sao… , ghé mua 1 cái sim 3g của Metfone, nghe đâu chung với mạng Viettel của Việt Nam, nạp thêm 5USD cho chắc ăn mà bị cái thằng khốn bán sim nó lừa, nó lấy tiền, nó cạo cạo thẻ, nó bấm bấm mà nó ko nạp. Lắp sim vào cái điện thoại Gzone thần thánh chống mưa, chống nước ngày ấy để xem đường, mà ko tiền nên 3g nó ko lên… :/

Lúc này trời đã chạng vạng tối, kệ mài, đường cũng ko khó, tao tự đi luôn, ok, lên xe và chạy thẳng 1 mạch tới Phnomphenh. Ko hiểu cái mùa gì mà mưa như mưa đá, lộp độp, rào rào mà ko hề ước, bị bất ngờ, chạy chậm lại quan sát thì chu choa mọa ơi, toàn bọ là bọ, 1 loại bọ màu đen to bằng đầu chiếc đũa (mà sau này tv có đưa tin nó tràn qua mấy tỉnh Việt Nam). Bọ táp vào đồ, táp vào người, vào nón bảo hiểm như mưa rào, cái cảm giác chưa bao giờ được động vật yêu thương như vậy nên ko thể nào chạy nhanh được, ko phải vì muốn gần gũi mấy con bọ đó mà bởi vì có chạy nhanh thì cũng chạy ko có nổi đâu =)) chút chút lại phải dừng để lau kính của mũ bảo hiểm rồi mới chạy tiếp được. 😀

Èo, may quá, có 1 tiệm bán đồ bên đường còn mở cửa, lúc này cũng tầm 20h hơn. Ghé mua chai sữa nạp năng lượng, nghĩ xả hơi, né bọ ? Trò chuyện với chủ tiệm. À, mọi người đừng quá ngạc nhiên về việc tui trò chuyện, vì tôi ko có khả năng nói tiếng Cam, mà gặp 1 anh bạn con của chủ tiệm là người Cam gốc Việt nên bạn nói tiếng Việt rất rành ? , hỏi sơ về tình hình ban đêm của khu vực này, thấy cũng tạm yên tâm. Lên xe, thẳng tiến Phnomphenh.

Đồng hồ lúc này hơn 22h. Điều đầu tiên khi tới Phnomphenh là là quẹo vô quán Sovana địa chỉ số 10 đường 21 ngay khu trung tâm của Phnomphenh, chỗ có tượng của ngài Sihanouk, phía ngoài đường lớn là quán Ngon của Việt Nam, khu vực gần sòng bài Nagaworld. Ghé quán này để xơi bò nướng với mắm Bò Hóc ngon toẹt vời. Quán khá nổi tiếng và được nhiều người Việt yêu thích. Tại đây, ta dễ dàng gặp những người Tây, Hàn, và nhất là người Việt ngồi ăn và trò chuyện rôm rả. Ăn uống no nê, xách xe chạy đến đường Pastuer, đây là khu phố tây, tương đối giống khu Bùi Viện ở Sài Gòn nhưng dĩ nhiên ko sầm uất bằng. Thuê phòng của 1 hotel nho nhỏ nhưng ko xinh xinh với giá 15USD, tắm rồi thăng đường đến sáng. Kết thúc 1 ngày vất vả vì… bọ ! ?

Sáng hôm sau dậy hơi trễ, tầm 10g30, thu dọn đồ đạc, trả phòng thì hời ơi… mấy con mắm bọ chết dính vô áo, giờ Kiến lửa nó lên đầy. Nghĩ đến cái cảnh vừa chạy vừa gãi chắc ko vui lắm nên hì hục lấy tăm khựi khựi, lau chùi, giũ giũ, hơ lửa đủ kiểu, sau khi kiểm tra ko còn con Kiến nào mới dám mặc. Trả phòng, lục lạo trí nhớ để đến quán hủ tiếu Nam Vang nổi tiếng ở khu chợ Olympic để ăn sáng gần trưa. Bà chủ quán ở đây cũng biết nói lơ lớ tiếng Việt, bả hơi bị hề hước. Giá 1 tô hủ tiếu tầm khoảngp 25-30 ngàn VND, khoảng 1,5USD. Giỡn giỡn hỏi bả có khuyến mãi ko? Bả nói người Việt vui tính , thân thiện nên khuyến mãi… 2 cái trứng cút. Bả làm thiệt, kêu phụ bàn bưng chén nước lèo có 2 cái trứng cúc ra cho tui ?. Hủ tiếu cực kỳ ngon, ko phải vì 2 cái trứng cúc mà tui khen, mà vì nó… chính gốc là hủ tiếu Nam Vang nên ngon là điều tất nhiên. 😀

Ăn uống no căng bụng xong, thì ra dắt xe ra chuẩn bị cho gần 500km tiếp theo thì… ôi, thặc đau lòng chưa, em nó cán 1 cây sắt nhỏ xíu như cái kim bấm giấy mà xì nguyên cái bánh xe bự chảng. Định thử bộ đồ nghề vá xe Topgo mà tui mang theo phòng xe, nhưng sợ mất thời gian, lại ko được gì nên thôi, đi tìm chỗ vá cho nhanh. Sau khi ráng chạy nhẹ nhẹ 1 vòng tìm qua vài con đường, hỏi vài chỗ vá xe thì được chỉ… trở lại đúng quán hủ tiếu Nam Vang lúc nãy, nhìn đối diện bên kia đường có 2 ông bà người Hoa vá xe , trong lòng thầm nghĩ “cái $#^%@^$#%$ nó! ” . Xong, đưa xe vào và lụi cho 1 phát, lên đường ngon lành. 🙂

phnomphenh-xiemriep

11h khởi hành từ Phnomphenh đến Xiemriep, vượt chặn đường gần 200km vô cùng sung sướng vì đường trường mà ko thua gì đường offroad, toàn đất đỏ, bụi và bụi mịt mù, vì đoạn đường gần cả trăm km đang sửa chửa, nó mang tên con đường số 6, bình thường số 6 là lộc, tui cũng thích mà sao hôm nay tui hận nó dễ sợ. Có những đoạn bụi đến nổi ko thấy được 2met trước mặt. mọi người mò mẫm, à ko, dò dẫm nhau mà đi. Đến Xiemriep tầm khoảng gần 2g thì hời ơi! Trời vừa đổ thêm 1 cơn mưa rào, nước mưa cộng với bụi tạo thành 1 lớp đất sét quanh người, bộ đồ bảo hộ màu đen chuyển thành cà rốt, chiếc xe màu cam cũng ánh hồng ?. Kệ nó đi hé, tới đây là đói rồi, tranh thủ xơi 1 tô hủ tiếu Khơme giá tới 2,5usd, vì quán mình chọn là quán dành cho khách du lịch, toàn tây và Hàn Quốc, Nhật v.v.. Sở dĩ tui chọn cái quán này là để cho yên tâm cái bụng trên vài trăm km sắp tới.

Trời lúc này do chuyển mưa nên cũng mau xuống nắng, tuy mới 15h mấy mà trời bắt đầu tối thui, tranh thủ vào thăm Angkowat, chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vỹ, cổ kính chút xíu rồi tranh thủ lên đường để tới Thái Lan cho kịp giờ cửa khẩu. 15h30 khởi hành từ Xiemriep, vượt đoạn đường 150km, mưa rồi lại nắng, nắng xong rồi lại mưa. Nhưng tất cả đều nhẹ tênh vì đến đây bắt đầu có chuyện để nói về 1 đất nước du lịch.

ankorwat

Tới cửa khẩu Thái thì trời cũng nhá nhem tối, 1 anh nhân viên an ninh thấy mình chạy xe đến thì hỏi đi đâu? 1 mình hay với ai, mình trả lời đi 1 mình, sau đó là 1 sự nhiệt tình đến quá mức tưởng tượng. Người bạn Thái tự cầm giấy tờ mình chạy qua từng cửa hải quan, sau đó mình chỉ việc đóng 3usd và ký tên là được cấp 1 giấy thông hành, kiểu như visa cho xe, thế là niềm vui phơi phới, mọi mệt nhọc, buồn phiền tan biến, thong dong lên đường. Đã biết trước Thái là tay lái nghịch, vậy mà vừa ra cửa khẩu vẫn thói quen, đâm đầu qua bên phải, sau khi bị vài cái nhìn nhìn, địa địa như thú quý hiếm, thế là lách về bên trái mà chạy bon bon 😀

Lúc này đã hơn 18h, ghé hệ thống cửa hàng bán nhanh Seven Eleven, dạng như shop GO24h ở VN làm hộp cơm bò, mua 1cái sim 3g, được mấy bạn bán hướng dẫn tận tình lắm chứ ko fai như cha nội bên Cam (tính tui thù dai, à ko, nhớ dai để rút kinh nghiệm thôi ? ). Xong, lau chùi nón, kính rồi lại lên đường. Dắt xe ra thì chợt phát hiện 1 cái thùng đựng đồ bên phải xe bị lủng. Chu choa mọa ơi, đại họa rồi…. Giờ mới để ý, do cây pô độ nằm sát thùng quá nên nó thổi…lủng mịa cái thùng. Tại sao lại lủng nổi ta? Thắc mắc mở cái thùng ra coi thì bàng hoàng hơn, bình nhớt 2 lít của LiQui tài trợ đã bể tự lúc nào, hiểu ra nguyên nhân là do bình nhớt để ngay vị trí pô thổi nên nó nóng và phụt bể ra, xuyên cái thùng luôn ?. Trong thùng toàn nhớt là nhớt, thế là trở vào shop, mua 1 bịt khăn giấy, bày ra ngồi lau lấy lau để, cảm giác tủi thân bắt đầu khi vài người đứng nhìn nhìn và trò chuyện. Người Thái thân thiện ở điểm này, khi nghe mình chạy xe đi qua đây 1 mình, họ đều hỏi mình đang muốn đến nơi đâu của Thái, cứ đứng trò chuyện rồi xin chụp hình. 1 cảm giác gần gũi và vui vui. Sau hơn 30 phút khi lau dọn xong, chợt nhớ là các loại tăng lực cũng như Cocacola à há của Thái rất ngon. Tui có cái tật khoái tìm hiểu văn hóa vùng miền và thưởng thức đặc sản. Thế là tăng lực thêm 1 lon bò cụng và thủ thêm 1 chai Energy M50 cho đoạn đường gần 200km sắp tới.

toi-roi

Đã hơn 19h30 tối, cái cảm giác đoạn đường phía trước còn lạ hoắc, vừa hơi sợ, vừa tò mò, vừa tự đắc “đã tới đây rồi, việc gì fải sợ. Với cái cảm giác cũng ngồ ngộ, thế là vô tư mà … cắm đầu cắm cổ chạy thấy bà cho kịp giờ vì sợ khuya. Điều đặc biệt ở dất nước này làm tui thấy thích là: trên đườn xa lộ vài chục km lại có 1 chốt chặn của cảnh sát, barem, súng ống đầy đủ, bản thân tui cũng khoái mấy vụ súng ống nên mỗi lần chạy qua chốt, cứ từ từ địa hàng… và khiến tui vô cùng yên tâm. Ban đầu thấy cảnh sát và lâu lâu có cả quân đội thì cứ thế mà thong dong mà đi đến Bang kok. 24h đêm, lạc đường gần cả tiếng đồng hồ vì GPS cứ chỉ lên hightway (sau này anh em đi bằng xe máy nhớ chọn phần “tránh đường hightway trong map nha).

Phải công nhận 1 điều, người dân thái và Police rất hoà hiếu với khách du lịch. Khi mình đi nhầm lên hightway, cảnh sát chặn lại, ko những ko phạt, mà họ còn hướng dẫn tận tình đường rẽ xuống moto way. Nếu là ở Việt Nam thì… à mà thôi ! ?

bang-kok-24g-dem

Cuối cùng cũng tới được Bang Kok lúc hơn 1h sáng… Sau khi tới Bang kok, chọn khu phố đi bộ Khaosan road, ở khu phố này đông ghịt Tây , tàu, Hàn Quốc, Nhật bản, y như khu Bùi Viện ở Sài Gòn. Kế đó là khu ẩm thực về đêm của Thái. Sau khi tắm rửa, lang thang ra phố đi bộ, giữ đường có rất nhiều điểm matxa chân, chỉ khoảng chừng 100bat h- 70 ngàn VN, nằm thẳng cẳng giữa dòng người qua lại là có thể thư giãn thoải mái. Lòng vòng khu ẩm thực ăn thịt nướng và vài món mì Thái thì người cũng bắt đầu thưa dần vì lúc này đã hơn 2h đêm. Trở về ks ko đuối vì quá đuối và thăng ko biết trời trăng.

DCIM106GOPRO

Sáng hôm sau kiếm chỗ rửa xe, chạy lòng vòng 80 con đường ko thấy, thế là cắn cỏ ngậm vành bánh xe cho thằng em yêu ở dơ đi tiếp xuống Pattaya, thấy bộ đồ lòng nhông sên dĩa em nó dơ mà cứ sợ nó buồn buồn, nó dở chứng là chết. Dạo lòng vòng mua vài món quà lưu niệm rồi dìa soạn đồ, thăng tới Pattaya chơi vì nghe nói khu đó vui hơn.

Độc hành Cam - Thái bằng xe máy

Đoạn đường cũng tương đối dễ đi, cảnh sát bên Thái thì ko thấy bắt bớ hay bắn tốc độ. Chạy trung bình 125-130km/h, giữ ga đều đều mà muốn ngủ gục vì đường đẹp quá, ko ổ gà, gió mát hiu hiu ? . Đến Pattaya lúc 6g chiều ,chọn cái hotel gần phố walking street ở cho vui, vì ở đây là khu vui nhất, cũng như Khaosan ở Bang kok, đủ loại Tây, tàu, Hàn Quốc, Nhật Bản và VN. Sau khi định xem sexy show mà đi lộn vô cái Tiffany show, là show của 3D, hix… Toi mất 1500 bath, gần 1 triệu VND. Thôi kệ, thấy cũng có cái để học hỏi, mà cũng thấy nhục nhục vì nước người ta làm du lịch tốt quá, có cả áo dài, có bài hát “Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn ơi” mà sao mấy chương trình của Sài Gòn giới thiệu cho khác nước ngoài xem lại hiếm có??? Có lẽ phải nói đến mấy người… à mà thôi, nói tiếp chuyện đi bụi đi…. ?

tiffany-show
Sau khi xem show xong, ngậm ngùi về lang thang ăn uống , đặc biệt 1 điều, trên phố đi bộ hàng vài chục bar có sexy show, chào mời khách vào xem công khai mà đã được mấy đứa bạn làm tour dặn trước là “đừng vô, nó dụ đó”, nên thôi!

walk-road

! Hài nhất là trên phố có cả ông người Ấn bán kem troll khách hàng nổi tiếng mà có lần tui coi trên youtube, khách đi ngang, ổng ngoắc vô ổng troll xong… ổng đòi tiền kem, muốn chết vs ổng luôn. May mà ko bị ổng dụ…

Cũng khuya khuya rồi, dạo 1 vòng, uống ly coktail rồi về thăng đường…

pty-road

Ở lại và lang thang Pattaya 1 ngày, kiếm Tomyun để xơi và học hửi được nhiều thứ. Chuyện là vầy, lang thang gặp được cái hội chợ, kiếm quài ko thấy cái chỗ để xe mà thấy người ta để đại xe ở 1 khu vực. Nói là để đại nhưng rất trật tự và lịch sự nhé. Vậy là tui cũng lủi vô, xe thì được rồi, nhưng còn cái nón bảo hiểm? Nón moto nên nó bự chà bá, cũng mấy trịu, ko lẽ cũng xách theo tò tò, suy đi tính lại thôi kệ, để đại trên xe, cùng lắm mất thì mua nón Thái về, cũng được. Thế là quăng xe, quăng nón… đi 1 vòng chừng 5 phút ko an tâm, quay ra địa bãi xe. ồ, xe và nón vẫn còn nguyên. Đi thêm 1 vòng ăn uống khoảng 15 fut quay ra địa bãi xe tiếp, ồ, 2 em vẫn nằm yên đấy. Đi dạo thêm 1 vòng tầm 30 phút quay ra… Ồ, nhục chưa, có ai thèm đụng vào đồ của mày đâu? Đây là đất Thái chứ ko phải… à mà thôi.? Trên đường về, mua chai bia Nhật và mấy món ăn vặt Thái, leo lên khách sạn, nhìn dòng người qua lại, nếm đặc sản.

hot-girl-pattaya

Hotgirl bán sinh tố. 🙂

Độc hành Cam - Thái bằng xe máy !

Cơm bụi ở Pattaya.

com-bui-pty

1 dĩa cơm chỉ khoảng 35-50 path (khoảng 30-35 ngàn VND)

thai-foot

Khô – Tôm giá 50 path (tương đương 30-35 ngàn VND)

Ở đây xảy ra 1 sự kiện , là 1 dấu ấn trong cuộc đời sẽ ko bao giờ quên (chuyện đó giữ cho riêng tui, sau này có dịp tui kể ? ). Ngủ 1 giấc tới trưa trong niềm vui và hạnh phúc. 11h lên đường về Campodia, dự là ghé Shihanouk, nơi có đảo Korong saloem, mệnh danh là thiên đường bị bỏ quên.

Nhớ mãi ngày hôm đó, khi qua cửa khẩu Korkong từ Thái về Camp đã là 6g chiều, do đường ở Camp ko an ninh bằng Thái nên mình hỏi hải quan cửa khẩu thì chú hải quan khuyên là ko có gì nguy hiểm, nhưng bạn nên ở lại. Ok, sau khi dò la khu vực thì thấy ở khu vực này buồn quá, nhà cửa cũng khá sập sệ, thế là quyết định lên xe về thẳng Shihanouk. Bắt đầu vào đèo là chạng vạng tối, chạy khoảng 30 phút thì tui bắt đầu hợi bị hoang mang vì khoảng 50km rồi mà lâu thật lâu mới có 1 chiếc xe tải ngược chiều. Nhìn phía trước là ngọn núi xa xa, vẫn là con đường đèo ngoằn ngèo.

Khúc này mới hấp dẫn nà!

Trời bắt đầu tối hẳn, 2 bên là núi rừng, sương mù che phủ, ko 1 ánh đèn, ko 1 bóng người, cứ thế cắm đầu chạy. Xe mình có trang bị thêm đèn pha đi đêm, nhưng nghiệt ngã là mở đèn pha thì sương mù chói loà ko thấy đường chạy. Ý nghĩ đầu tiên là “lỡ gặp ma” rồi sao? hồi đó ham nghe mấy cái chuyện ma của mấy ông xe tải chi rồi giờ sợ, mấy ổng kể chạy khuya hay có mấy chị áo trắng lơ lững bay theo… ? thôi kệ mịa nóa, lỡ có chị áo trắng nào bay kế bên thì chắc coi như có bạn đồng hành cho đỡ buồn vậy.

Tiếp theo, lóe lên cái ý nghĩ, lỡ gặp “Cướp” rồi sao? Ờ, đi moto mà, có kỹ thuật, nẹt pô ầm ầm, đánh tâm lý rồi dùng kỹ thuật quay đầu bỏ chạy …Ok ! tạm ổn!

Rồi ở đâu ra thêm cái suy nghĩ hoang mang nhất. Lỡ hư xe thì sao? CMNR! chỉ có nằm khóc tới sáng. Dụng cụ có đầy đủ, kể cả bơm điện và vá vỏ nhưng đâu lường trước được điều gì. Lỡ rớt con ốc, văng cái bánh xe hay máy móc có vấn đề rồi sao? Cố gắng … Cố gắng, tất cả cũng chỉ là tưởng tượng thôi, khoảng 120km, 1 tiếng 30 phút chống chọi với chính mình rồi cũng vào khu vực dân cư, tuy là lưa thưa vài cái nhà nhưng vẫn yên tâm hơn.

img_8886

Bờ biển Kohrong Saloem.

img_8893
Chiếc cầu tàu huyền thoại (ai cũng tới đây cũng chụp ảnh 😛 )

Yeah, công nhận thằng bạn đường KTM390 nó trung thành thiệt. Cuối cùng cũng tới Shihanouk, gõ cửa mấy cái hotel, nhưng đây là dịp lễ 30-4 / 1-5, quá đông khách Việt Nam qua du lịch, khả năng hotel hết phòng là chuỵện thường, thế là quyết định chạy thẳng về Phnomphenh. Đồng hồ lúc này là 22g30…

Về đến Phnomphenh trở lại hotel lúc đầu mới qua, thăng 1 giấc đến sáng, xách xe thong thả về VN, trên đường về, ghé lại mấy tiệm bán đồ lưu niệm bên đường mà tui đã từng biết, uống nước nghĩ ngơi thì gặp 1 đoàn khách, mà thằng hướng dẫn lại là bạn thân hồi tui học bên ngành du lịch. Trò truyện tung tăng với nó 1 chút cho nó nể ? rồi chạy thẳng về Mộc Bài, uống chai nước xong là xe nó cũng vừa tới, nó nói đưa Passport đây tao vô đóng cho. Sung sướng quá mà, dắt xe qua cửa khẩu, gặp mấy ông hải quan lại nhìn nhìn, cười cười, chả thèm xét mấy cái thùng, lúc đó thầm nghĩ tiếc mấy con dao găm bên Thái ghê… biết vậy quốc vài cây về tặng bạn bè rồi.  ?

Về tới Sài Gòn tầm 18h, kết thúc hành trình Cam Thái 5 ngày với bao nhiêu trải nghiệm khó quên… với vỏn vẹn 500USD. Một chặn hành trình khắc ghi lại 1 góc cuộc đời. 🙂

Những chặn hành trình sắp tới mình sẽ cập nhật ở trang:
www.facebook.com/strongtimtoi

Mọi người có kinh nghiệm, góp ý thêm hay  thắc mắc, cần hỏi gì cứ liên hệ trực tiếp với mình. Mình sẽ hướng dẫn bằng những gì mình biết nhé!
Xin cám ơn mọi người !

[fbcomments url="" width="100%" count="on" num="5" countmsg="wonderful comments!"]