“Thánh Phượt” Đăng Khoa đã về Việt Nam sau 1111 ngày đi xe máy khắp thế giới

“Thánh Phượt” Đăng Khoa đã về Việt Nam sau 1111 ngày đi xe máy khắp thế giới. Cách đây vài tiếng, Khoa đã chính về Việt Nam và chia sẻ tâm sự sau hơn 3 năm rong ruổi khắp các nước trên thế giới trên con Wave “huyền thoại” của mình.

Trước đây, Khoa cũng đã chia sẻ lý do anh kết thúc hành trình vì dịch COVID-19 đã khiến anh phải dừng bước và quay về Việt Nam. Như vậy sau 1111 ngày, Khoa đã đặt chân tới 62 quốc gia, vượt qua 80.000km đường, và chụp hơn 200.000 tấm ảnh, video.

NGÀY 1111, KẾT THÚC MỘT HÀNH TRÌNH DÀI ĐẰNG ĐẴNG BẰNG XE MÁY VIỆT NAM QUA TẤT CẢ CÁC CHÂU LỤC TRÊN THẾ GIỚI.

Vậy là cuối cùng cái ngày này cũng đã đến sau bao ngày đợi chờ, sáng nay đúng 7h30 giờ Hà Nội mình đã chính thức đặt chân trở lại quê hương Việt Nam trên chuyến bay SA2986 khởi hành từ Nam Phi.

Mình cứ luôn chờ đợi ngày chạy chiếc xe biển số 63H2-6736 yêu quý về lại cửa khẩu Mộc Bài giống hệt như lúc khởi hành ngày 1.6.2017, nhưng người tính không bằng…virut tính mà, chuyến đi phải kết thúc đột ngột tại Mozambique không thể tiếp tục được nữa.

Đăng Khoa sau hơn 3 năm chu du khắp thế giới.

Đăng Khoa lúc mới khởi hành vào ngày 1/6/2017.

Mà thôi, dù sao nhìn lại mình cũng vừa kịp lúc đã lăn bánh chiếc xe biển số Việt Nam qua tất cả các châu lục gồm Á, Âu, Nam Mỹ, Bắc Mỹ, Úc và châu Phi, còn Nam Cực chỉ…đi tàu ra chứ không cho mang xe ra được, hoàn thành chặng đường khoảng 80.000km, bằng 2 lần chu vi trái đất, qua 65 quốc gia, băng qua lại đường xích đạo 8 lần, tới nhiều quốc gia và vùng lãnh thổ khác nhau từ những nước rất phát triển như Bắc Âu, Tây Âu, Bắc Mỹ, đến những nước nghèo khó ở châu Phi, Trung Mỹ, rồi vùng Trung Đông, Nam Mỹ, châu Đại Dương, những nơi xa xôi hẻo lánh như Amazon, Greenland hay đảo Svalbard ở sát Bắc Cực, xuống nơi tận cùng thế giới ở Patagonia rồi xuống luôn cả châu Nam Cực, những hoang mạc rộng lớn giữa lòng nước Úc, từ những ngôi làng hoang vắng không ai biết, đến những đại đô thị như New York, Paris, Seoul, Sydney, Berlin, Rome, Toronto, Chicago, Los Angeles, San Francisco, nhiều nơi không kể xiết.

Bà con nhìn hình thấy sướng nhưng thật ra mình vừa đi vừa lo đủ thứ dọc đường, đúng nghĩa sống trên đường chứ không còn là chuyến đi chơi ngắn ngày nữa, do đi xe qua nhiều quốc gia, châu lục liên tục mà không về Việt Nam nên phải lo đủ thứ từ Visa, Giấy tờ nhập cảnh xe, bảo hiểm, bằng lái, các loại giấy khác theo yêu cầu từng nước.

Mỗi lần qua đại dương tới châu lục khác lại phải lo đóng thùng, ship xe nên lại kéo theo bao nhiêu chuyện khác phải xử lý. Rồi thời tiết nè, có nơi cực lạnh, cực nóng, rồi khô hạn, mưa đá, núi lở, bão lũ, băng tuyết, chưa kể nguy cơ trộm cướp, giang hồ, chính trị bất ổn, nhất là nguy cơ tai nạn luôn rình rập ở mỗi mét đường do không nước nào chạy giống nước nào, hay điều kiện đường sá, quy định lại khác nhau.

Rồi còn lo xe lâu lâu nhức đầu sổ mũi, kiếm phụ tùng thay thế, rồi đổi tiền, bất đồng ngôn ngữ, đẹp trai nên hay bị mấy cô dụ dỗ nữa chứ, cùng bao la thứ khác, keke ?. Mà thôi, có khó nó mới vui và thể hiện được bản lĩnh, mới lớn khôn, thành quả rất đáng công sức bỏ ra. Ai không bắt đầu sẽ không bao giờ về đích mà.

Than khổ vậy thôi, chứ thật ra…khổ thiệt. Nhưng bù lại là những trải nghiệm vô giá, những bài học mới, vô vàn điều mới mẻ mà không đi, không chứng kiến tận mắt thì khó lòng hiểu được. 1111 ngày là 1111 điều kì diệu, đẹp đẽ, hay ho, mà sau này khi nhìn lại, xem lại những dòng nhật ký nhỏ từng ngày chắc sẽ nhớ lắm. Hơn tất cả, món quà lớn nhất là những người bạn mới trải dài khắp các châu lục, ngồi trải lòng và chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống, về những ngày đã qua cũng như tương lai khó đoán định sắp tới, những người nhiều khả năng sẽ khó có cơ hội gặp lại lần nữa nhưng chắc chắn sẽ ghi nhớ đến mãi sau này.

Thôi thì xem như một giấc mơ lớn trong đời đã hoàn thành sau bao năm và bao công sức chuẩn bị, rồi 3 năm vừa rồi tưởng lâu nhưng lại vội qua nhanh chóng ngỡ ngàng, hệt như một giấc mơ vội.

Giờ mình ngồi trong khu cách ly thẫn thờ như người mất hồn, (tối nay chắc sẽ khóc một trận thật to cho bõ bèn nỗi nhớ quê và cho chuyến đi này, hehe). Mình thật sự không tin là nó đã kết thúc, và kết thúc một cách quá bất ngờ như vậy, giờ này tuần rồi mình còn nằm ở Mozambique ngẫm nghĩ không biết khi nào mới được về mà, vậy mà giờ đã ở đây rồi.

Mà thôi, cuộc vui nào rồi cũng tàn, không có gì là mãi mãi, vũ trụ vĩnh hằng kia còn có ngày phải kết thúc kia mà, huống hồ trong cuộc đời ngắn ngủi của con người như vầy, nên một lần dám bước đi không ngại ngần như quãng thời gian ấy thì sau này lúc gần đất xa trời cũng không còn gì hối tiếc.

Cái hài lòng nhất là đến ngày về vẫn giữ được “3 không”, mà mình hứa với lòng nếu bị 1 trong 3 cái là đến lúc dừng cuộc chơi:

1.Không bị bất kì tai nạn, va đụng,ngã xe lớn nhỏ nào.
2.Không bị bất kì bệnh gì, kể cả sổ mũi, ho han, ốm đau, bệnh truyền nhiễm gì. Sức khỏe và sức đề kháng tốt thật chớ. Mình cũng không bị chấn thương nào cả, (chỉ có lần đạp trúng mấy con nhím biển ở Mauritius sưng hết hai lòng bàn chân rồi tối mua thuốc kháng sinh uống với hơ kim tự nảy mấy cái kim ra, đau chết luôn.)
3.Không bị bất kì giấy phạt chạy xe sai quy định hay bất kì giấy phạt linh tinh nào khi đi lại, đi tham quan, giấy tờ visa hộ chiếu các kiểu luôn đầy đủ đúng hạn, thanh niên nghiêm túc nhứt quả đất mà ?

Cuối cùng, xin cám ơn bạn bè Việt Nam và nước ngoài, anh chị em, cô dì chú bác khắp nơi, các cơ quan lãnh sự tại Pakistan, Chile, Úc, Tanzania, Mozambique…đã giúp đỡ cho chuyến đi được hoàn thành, và không thể quên bạn bè trên facebook, instagram đã luôn tin tưởng, theo dõi, đồng hành và ủng hộ cho chuyến đi này từ những ngày đầu tiên. À quên, còn các nhãn hàng, đối tác đã tạo công ăn việc làm cho mình có lộ phí đi đường và lo cho gia đình trong 3 năm rồi nữa chứ, hehe. Cám ơn tất cả 

Lại cái tật dài dòng lê thê tào lao bí đao nữa rồi, thôi tui dừng phím đây nha, lo dọn đồ tí tới giờ kiểm tra sức khỏe, tập thể dục ở khu cách ly ở Hưng Yên nữa nè. Nôn gặp lại gia đình và bạn bè lắm rồi. Giờ gởi tạm bà con vài ảnh chọn đại chơi, bạn nào theo dõi mình từ lâu chắc đã xem mòn mắt mấy ảnh này rồi, nhiều khi không ghi cũng biết ở đâu hay mình định ghi gì, hehe.

Chuyến này nhiều cái duyên và trùng hợp kì lạ không thể ngờ, ngay cái ngày về là ngày thứ 1111 cũng quá thú vị rồi, nên chắc đặt tên sách là 1111 quá. Hy vọng cuối năm nay kịp ra mắt xuất bản cuốn sách kỉ niệm chuyến đi này, và như đã hứa từ trước khi lên đường, toàn bộ tiền bán sách mình sẽ dành gây quỹ hết cho trẻ em mồ côi, cơ nhỡ khó khăn, cũng như các tổ chức thiện nguyện trong nước. Nhớ đón đọc và mua ủng hộ nha bà con ?

Do bạn bè từ trước và quen trên chuyến đi rất nhiều nên không nhắn riêng từng người được, nên mong nhờ cái post này để báo mọi người là mình đã về đến nơi an toàn, còn xe yêu thì chắc đầu tháng 7 mới cập cảng Cát Lái, cho bà con lại ngắm nghía dung nhan tàn tạ nhưng vẫn đập chai như chủ nó nha, hehe.

Trần Đặng Đăng Khoa.

[fbcomments url="" width="100%" count="on" num="5" countmsg="wonderful comments!"]